Chững...

Hà Nội ngày 9 tháng 1 năm 2015.Lại một ngày vẫn cái quán ấy, vẫn ngồi đấy, vẫn uống thứ đồ uống mà yêu thích bấy lâu nay : ca cao và một mình. Nhưng khác là tôi chẳng ngồi lướt web, cầm điện thoại check mail, không quyển sách hay một tờ giấy nào khiến tôi phải ngâm nga.

Hình minh họa


 Hôm nay đơn giản tôi chỉ ngồi nhìn mọi thứ diễn ra qua khung cửa kính, vậy thôi. Khẽ khàng lau chiếc kính cận lấm tấm hạt mưa và nhìn ra rồi ngắm nhìn mọi thứ. Hà Nội hôm nay khác quá, chẳng tấp nập như những lần tôi vẫn ngồi đây, vẫn xô bồ đấy nhưng nhìn mà thấy bình thản quá. Bất giác, tôi lại nghĩ về nhiều thứ, những thứ trong lòng mà tôi đã từng kiềm chế trong lòng. Rồi cái tuổi thơ của mình, rồi nỗi ám ảnh với người em đã mất, rồi nhiều thứ liên miên,... Đến bây giờ tôi vẫn nhớ hình ảnh nó rõ như in mồn một trong đầu mình. Tôi vẫn nhớ hình ảnh đôi mắt trắng ấy nhìn tôi khi mẹ nó bảo chị hương đến kìa. Tôi biết nó cố gắng đến nhường nào trong lúc nó sắp phải sang một thế giới mới. Tôi vẫn nhớ chiếc áo voan hoa mỏng ấy, vẫn ngồi đó kể cho tôi về cuộc tình đã đứt của nó, mắt nó sưng húp vì vài ngày con bé đã khóc lóc nhiều. Tôi vẫn nhớ hình ảnh con bé nằm trong quan tài, con bé thật đẹp khi được trang điểm. Tôi đã ở cùng nó trong suốt đám tang ấy, đứng cạnh quan tài, vịn vào đấy và khóc lóc đến nghẹt thở. Lúc ấy, tôi rất muốn tìm một khẩu súng nào đó đến chỗ thằng người yêu của nó mà bắn chết nó đi. Con bé ra đi thật đau khổ, mất tình và mất luôn cả cuộc sống này. Tôi nghĩ yêu đương hiện giờ chỉ là lợi dụng, người ta nhanh đến rồi cũng nhanh đi. Sẽ chẳng có tình yêu nào là vĩnh cửu. Thực sự là tôi rất sợ, khi trao đi yêu thương của mình thì tôi sợ người ta bóp nghẹt nó đi mặc sức mà chơi đùa, mà chà đạp. Vậy nên, tôi chẳng đoái hoài rồi từ từ vô tâm với bất kể ai. Tôi lại nghĩ đến lời nói của con bạn mình, nó nói tôi sống nhanh. Nó nói tôi mới bắt đầu để ý. Tôi chẳng muốn nhớ lại quá khứ, không quan tâm với bất kì ai, tôi sợ tôi nhớ lại, sợ mình bị tổn thương. Sống nhanh cũng giống như bạn đi trên đường cao tốc vậy, đi nhanh quá bạn sẽ vấp những ổ gà mà không kịp dừng lại. Nhưng tôi thích vậy vì tôi sợ những thứ trong quá khứ sẽ đè nén tôi. Hạnh phúc à? Tôi không mơ tưởng vào thứ viển vông ấy. Ừ thì nó có thật đấy nhưng tôi muốn gọi nó là thứ viển vông., thế thôi. Bạn đỗ một trường đại học nào đó, bạn nhận giải nào đó,... Ngay khi đó bạn hạnh phúc, muốn khoe đến mọi người. Rồi trở về nhà, thế là hết hạnh phúc. Hạnh phúc với tôi nó chỉ diễn ra trong chốc lát còn đau thương vẫn cứ rong ruổi với mình. Chú tôi một trung tá, cô tôi một y sĩ quân y hợp nhau đấy. Cô tôi rời quê hương để sống những năm tháng bên xứ lạ. Rồi không ràng buộc con cái, cũng không ràng buộc với những kỉ niệm mà họ từng có với nhau và giờ thì ly thân, không tình cảm, không trách nhiệm. Đến đã là của nhau rồi mà vẫn không là của nhau. Bạn nghĩ cuộc đời bạn tươi đẹp chỉ khi bạn sống trên con đường đời phẳng lì, không người thân mất, không đau thương với yêu đương khờ dại. Cái đau đớn nhất của con người là mất đi người minh yêu thương nhất, gắn bó nhất. Tôi tham vọng nhưng tôi nghĩ mình vẫn tốt. Tôi chẳng cần người ta thương hại nhất là với tình yêu. Tôi trở về nhà mang một tâm trạng buồn vô tư lự. Tôi vượt khốn khó để đạt được những thứ tôi đã đạt được.Trích nhật kí.(https://www.youtube.com/watch?v=bgJe8ZaR44I&feature=youtu.be )
Share on Google Plus

About ADMIN

Nhà tư vấn- cung cấp các chiến dịch quảng cáo trực tuyến hiệu quả nhất cho doanh nghiệp của bạn.Hãy liên hệ để được tư vấn miễn phí.
    Bình luận bài viết

0 comments :

Post a Comment